Lô-má hông-tè lia̍t-toaⁿ
From Wikipedia, the free encyclopedia
Lô-má hông-tè sī Lô-má Tè-kok ê thóng-tī-chiá, chū in kong-bîn kap kun-tūi kiàn-li̍p khí koân-le̍k. Tè-kok sī tùi Lô-má Kiōng-hô-kok hoat-tián--chhut-lâi-ê. Thâu chi̍t ūi hông-tè sī Augustus, bô tia̍t-pia̍t ê hâm-thâu, sī chhái-ēng goân-ló thâu-lâng (princeps senatus) chè-tō͘ chheng-hō. Chit khoán chêng-hêng liân-sio̍k liáu 300 tang, thang hō chò Goân-siú (Principatus) sî-tāi.
Tē-saⁿ Sè-kí Gûi-ki liáu-āu, Diocletianus kā tong-sî ê tè-chèng kái-chìn jî-chhiá chèng-sek-hòa, kiàn-li̍p khí Kún-chú (Dominatus) sî-tāi.
Hiān-tāi kóng ê "hông-tè", hoan-e̍k-siōng tùi-tâng ê Latin-gí sī imperator, goân-lâi sī kun-tūi tùi sêng-kong ê chiong-kun ê chheng-hō. Le̍k-sú-ka sú-iōng hông-tè chi̍t jī, lâi pau-koat Lô-má Tè-kok sî-tāi chē khoán ê kun-chú hâm-thâu.