Hành trình thứ hai của tàu HMS Beagle
From Wikipedia, the free encyclopedia
Hành trình thứ hai của tàu HMS Beagle (ngày 27 tháng 12 năm 1831 - ngày 2 tháng 10 năm 1836) là chuyến thám hiểm thứ hai của con tàu HMS ''Beagle'' chỉ huy bởi thuyền trưởng Robert FitzRoy, người tiếp quản con tàu sau khi cựu thuyền trưởng của con tàu là Pringle Stokes tự sát. FitzRoy đã cân nhắc về việc chiêu mộ thêm một chuyên gia địa chất học và một nhà tự nhiên học đồng hành cùng. Sinh viên trẻ đã tốt nghiệp tên Charles Darwin 22 tuổi khao khát được tận mắt chứng kiến vùng nhiệt đới trước khi cậu trở thành một mục xư và chộp lấy cơ hội này. Darwin bị ảnh hưởng rất lớn bởi cuốn Principles of Geology của ngài Charles Lyell trong suốt chuyến hành trình. Vào cuối cuộc thám hiểm, Darwin đã thành danh với tư cách là một nhà địa chất học và nhà sưu tầm hóa thạch sau khi cuốn nhật ký The Voyage of the Beagle được xuất bản.
Beagle vượt qua Đại Tây Dương, và sau đó thực hiện các cuộc khảo sát thủy văn kĩ lưỡng xung quanh đường bờ biển phía Nam của Nam Mỹ, ghé thăm Tahiti và Úc sau khi đi vòng quanh Trái đất. Cuộc thám hiểm ban đầu được lên kế hoạch kéo dài 2 năm, nhưng cuối cùng lại thành ra 5 năm.
Darwin dành phần lớn thời gian khám phá trên cạn: 3 năm và 3 tháng trên đất liền, 18 tháng trên biển.[1] Đầu hành trình, ông quyết định sẽ viết một cuốn sách về địa chất, và bộc lộ tài năng suy đoán xuất sắc. Tại Punta Alta, ông đã phát hiện nhiều mẫu hóa thạch thú có vú khổng lồ đã tuyệt chủng, những loài này vẫn chỉ được biết đến từ rất ít mẫu vật. Ông đã thu thập nhiều loại thực vật và động vật rồi quan sát chúng thật tường tận. Kết quả của những quan sát này làm lung lay niềm tin của ông rằng muôn loài trên thế giới đã cố định, cung cấp cơ sở cho những ý tưởng sau này khi ông quay trở lại Anh, và cùng dẫn đến lý thuyết tiến hóa bằng con đường chọn lọc tự nhiên.