Thực dân Anh tại châu Mỹ
From Wikipedia, the free encyclopedia
Sự thuộc địa châu Mỹ của Đế quốc Anh là lịch sử về quá trình kiểm soát cũng như thiết lập thuộc địa của người Anh và Scotland (trước Đạo luật Liên minh năm 1707) và người Liên hiệp Anh (sau năm 1707), chủ yếu diễn ra tại Bắc Mỹ.
Bài viết này là một bản dịch thô từ ngôn ngữ khác. Đây có thể là kết quả của máy tính hoặc của người chưa thông thạo dịch thuật. |
Bài viết này cần thêm chú thích nguồn gốc để kiểm chứng thông tin. |
Vào đầu thế kỷ XVII, Anh nắm các thuộc địa phát triển nhanh gồm bờ Đông (mười ba thuộc địa sau này sẽ trở thành Hoa Kỳ), các tỉnh hàng hải Canada và các đảo nhỏ của Antilles như Jamaica và Barbados. Cuộc xâm lược của các thuộc địa Tây Ban Nha ở Nam Mỹ nhằm chiếm giữ thành phố Cartagena, Colombia đã bị chặn đứng vào năm 1741. Sự mở rộng này ở châu Mỹ được một số nhà sử học coi là sự kết thúc của đế chế đầu tiên của Anh, giai đoạn thứ hai diễn ra ở châu Á và châu Phi.
Ban đầu, các thuộc địa sinh ra lợi nhuận cao nhất là những thuộc địa sản xuất đường: ở Tây Ấn, chế độ nô lệ trở thành trụ cột của nền kinh tế địa phương. Các thuộc địa sản xuất thuốc lá, bông và gạo ở phía Nam, còn ở phía Bắc các thuộc địa cung cấp gỗ và lông thú. Các khu vực rộng lớn của đất nông nghiệp tốt thu hút nhiều người đến sinh sống.
Dần dần, những thuộc địa này chiếm thế thượng phong so với các nước láng giềng, đáng chú ý là Hà Lan (New York), sau đó là Pháp ở Louisbourg và Québec.