Toàn vẹn lãnh thổ
From Wikipedia, the free encyclopedia
Toàn vẹn lãnh thổ là nguyên tắc theo luật quốc tế ngăn cấm các quốc gia sử dụng vũ lực chống lại "toàn vẹn lãnh thổ hoặc độc lập chính trị" của một quốc gia khác. Điều này được quy định tại Điều 2 (4) của Hiến chương Liên Hợp Quốc và được công nhận là luật tập quán quốc tế.[1] Ngược lại nó nói rằng áp đặt bằng vũ lực thay đổi biên giới là một hành động gây hấn. Đó là một thuật ngữ chính trị, ví dụ khi áp dụng cho một quốc gia-nhà nước như Iraq, có biên giới được áp đặt vào cuối thế chiến 1.
Trong những năm gần đây, đã có sự căng thẳng giữa nguyên tắc này và khái niệm can thiệp nhân đạo theo Điều 73.b của Hiến chương Liên Hợp Quốc "Phát triển khả năng tự trị của họ, chú ý đến những nguyện vọng chính trị của nhân dân và giúp đỡ họ phát triển dần dần những thiết chế chính trị, tự do của họ trong chừng mực thích hợp với những điều kiện riêng biệt trong từng vùng lãnh thổ và của nhân dân các lãnh thổ thích hợp với trình độ tiến hoá khác nhau của họ." [2]