Nội chiến Syria
From Wikipedia, the free encyclopedia
Nội chiến Syria là một cuộc nội chiến bắt nguồn từ cuộc nổi dậy ở Syria 2011 khởi đầu cho hàng loạt các cuộc biểu tình nhỏ diễn ra tại Syria, bắt đầu từ ngày 26 tháng 1 năm 2011 và chịu ảnh hưởng từ các cuộc biểu tình khác trong khu vực, được miêu tả là chưa từng có tiền lệ.[52][53]
Bài viết này có nhiều vấn đề. Xin vui lòng giúp đỡ cải thiện nó hoặc thảo luận về những vấn đề này trên trang thảo luận.
|
Nội chiến Syria | |||||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|
Một phần của Mùa xuân Ả Rập và Mùa đông Ả Rập | |||||||||
Chiến sự: Chính phủ Phe đối lập Rojava Tahrir al-Sham[1] Nhà nước Hồi giáo Iraq và Levant | |||||||||
| |||||||||
Tham chiến | |||||||||
Iran Nga (2015–nay) |
Chính phủ Chuyển tiếp
Thổ Nhĩ Kỳ[b] (2016–nay) Chính phủ Cứu rỗi Syria (Tahrir al-Sham)[d][e]
Hỗ trợ: |
Hỗ trợ:
|
Hỗ trợ: | ||||||
Chỉ huy và lãnh đạo | |||||||||
|
|
| |||||||
Thương vong và tổn thất | |||||||||
Chính phủ Syria: |
111.518–152.238 chết[f][33][34] Thổ Nhĩ Kỳ: 256–313 binh sĩ chết[40][41][42] | 40.628 bị giết |
CJTF–OIR: 13 chết[45] | ||||||
159,774[33][46] dân thường thiệt mạng (số liệu từ phe đối lập) Tổng cộng chết: 494,438–606,000 (theo SOHR)[33] Ước tính có 6.700.000 phải thay đổi chỗ ở & 6.600.000 đi tị nạn[47] a Từ năm 2013, cái tên "Quân đội Syria Tự do" được sử dụng bởi các nhóm phiến quân không có đầu mối lãnh đạo đơn nhất. |
Tháng 1 năm 2012, Liên Hợp Quốc cho biết hơn 5.000 người đã bị giết kể từ khi các cuộc biểu tình, phản đối chống lại chính quyền của Tổng thống Bashar al-Assad lần đầu tiên nổ ra hồi cuối tháng 3 năm 2011.[54] Cho đến nay, sau hơn 1 năm, chưa có một nghị quyết Liên Hợp Quốc về Syria nào được thông qua, đều do Nga và Trung Quốc dùng quyền phủ quyết.[55]
Phát ngôn viên của Tổng thống Nga Putin là Dmitry Peskov nhấn mạnh, chính sách của Nga về Syria sẽ không thay đổi vì bất cứ sức ép nào[56]. Ông tuyên bố trên hãng tin Interfax rằng, lập trường của Nga là "rõ ràng, cân bằng, nhất quán và hoàn toàn hợp lý. Do đó, chẳng có gì để tranh cãi về việc Nga thay đổi lập trường dưới sức ép của bất cứ ai".
Lý giải vấn đề này, một số nhà phân tích cho rằng, Syria từ lâu là một trong những đồng minh gần gũi nhất của Nga ở Trung Đông. Đồng thời, "người bạn Syria" cũng là một trong những "khách sộp" của ngành công nghiệp sản xuất vũ khí của Nga; cộng với việc cảng Tartus của Syria hiện là căn cứ hải quân bên ngoài lãnh thổ thuộc Liên Xô cũ duy nhất của Nga.[57]
Xung đột ở Syria kéo dài do có sự bất đồng sâu sắc giữa một bên là các nước phương Tây cùng khối Ả Rập và bên kia là Nga, Trung Quốc và Iran, những nước bảo vệ chính phủ Syria.[58] Cho tới cuối tháng 7 năm 2013 theo như công bố của Liên Hợp Quốc đã có tới 100.000 người chết.[59]
Khoảng 2,6 triệu người Syria đã rời bỏ nước mình và khoảng 4 triệu người đã phải rời bỏ nơi cư trú của mình.[60] Theo các tường thuật của UNICEF trong số những người tỵ nạn có tới 1 triệu trẻ em.[61]. Cuộc khủng hoàng người di cư Syria đã tạo ra một cuộc khủng hoảng nhân đạo mới tại châu Âu. Nghiêm trọng hơn, các tổ chức khủng bố lợi dụng trà trộn vào dòng người di cư để tới khủng bố Châu Âu. Những nguy cơ về an ninh đe dọa làm vỡ kế hoạch nhất thể hóa Châu Âu khi khiến nhiều đảng dân tộc cực đoan, thậm chí phát-xít có tiếng nói lớn hơn trong chính quyền[62], một số quốc gia như Anh còn có kế hoạch rời khỏi Liên minh châu Âu. Hiện tại, Anh đã và đang gặp phải một số vấn đề chính trị về việc liệu có rời khỏi Liên minh châu Âu sau cuộc trưng cầu dân ý mà đa số người dân đồng ý rời khỏi vào tháng 6 năm 2016.